Scan barcode
A review by iseefeelings
Chú Chiếu Bóng, Nhà Ảo Thuật, Tay Đánh Bài Và Tụi Con Nít Xóm Nhỏ Sài Gòn Năm Ấy by Lê Văn Nghĩa
5.0
Một quyển sách rặt chất miền Nam quá ư là dễ thương. Tụi con nít trong truyện lại lớn lên trong cái khu người hoa ở, nên lâu lâu lại thêm vài câu như đúng rồi, kể cả người lớn, với riêng mình lại càng quý hơn, vì mình là một đứa gốc Hoa nhưng lại không thể đằm mình trong cái thế giới quen thuộc như tụi con nít ấy.
Nhân vật nào cũng đáng yêu dù chúng nó chỉ là những đứa trẻ nghèo dễ bị lây nhiễm thói hư tật xấu,nhưng sau cùng, vẫn chân chất và ngoan ngoãn. Cái kết mở, có những nút thắt vẫn không được tháo gỡ hẳn, nhưng không sao, vì nó lại khiến câu chuyện trở nên thật như đời thêm, thật đến mức những trang cuối rồi chú Nghĩa còn viết vài dòng, nhắn nhủ mình chính là con Hồng - một đứa con gái trong tụi con nít ở xóm nhỏ Ba-ra-dô năm ấy làm mình suýt tưởng ...là thật. Lâu lâu đọc lại phải tấm tắc như trẻ nhỏ vừa được người lớn trong sách dạy cho mấy điều, ví như khi nhà ảo thuật gia bảo với thằng Ti "Mầy với ổng cũng gần như là đồng nghiệp rồi, tại sao mầy lại phá nghề của ổng. Làm như vậy là đâu có nghĩa khí nghề nghiệp gì. Đời người sống phải có cái tình chớ mậy. Khổng Tử có nói...nói...nói gì tao quên mẹ nó mất rồi. Đại khái là cùng nghề không được phá nồi cơm của nhau."; rồi chú Hai Ngon yêu cái nghề chiếu bóng bảo ban thằng Minh phải học cho giỏi để sau này mới làm đạo diễn được, lúc nào cũng quen miệng nói "dẫu hèn cũng thể".
Sài Gòn của những thập niên 60 hồi đó, ngay cả những đứa trẻ cũng được dạy cách yêu nước một cách rất gần gũi, như cách mẹ thằng Ti đánh anh em nó vì phát hiện ăn 'su-cu-la' của Mỹ, rồi hùng hồn bảo thà "nghèo thì cạp đất mà ăn nghe không tụi bây". Tụi nhỏ giận nhau, tị nạnh nhau, ghen ghét nhau, rồi sau đó lại đến gần nhau như chưa có khoảng cách nào. Sài Gòn của những thập niên 60 hồi đó mà khiến một đứa 9x như mình, dẫu có nhiều điều không được trải nghiệm qua nhưng vẫn thân thương quá đỗi.
Mình chắc chỉ hợp đọc sách thiếu nhi Việt Nam thôi, vì lúc nào cũng thấy gần gụi lúc nào cũng nhớ nhung - kể cả những điều mình chưa trải qua, và sợ những điều rồi sẽ mất đi dù có thấy bao lần xung quanh; được thả mình trong những câu chuyện thủa nhỏ, không phải đau đầu mệt mỏi, cái gì cũng nhẹ nhàng thân thương. Và may quá khi giữa hàng loạt sách của một tác giả quen thuộc là Nguyễn Nhật Ánh, vẫn có vài người (như trước đó là Nguyễn Ngọc Thuần, nhưng sau lại đi về mảng truyện ngắn/truyện dài về thế giới người lớn mất rồi, giờ đọc được quyển sách này của chú Nghĩa ) chịu viết truyện "dành cho thiếu nhi, nhưng người lớn đọc cũng hổng sao, mà người già đọc càng khoái", thương quá!
Nhân vật nào cũng đáng yêu dù chúng nó chỉ là những đứa trẻ nghèo dễ bị lây nhiễm thói hư tật xấu,nhưng sau cùng, vẫn chân chất và ngoan ngoãn. Cái kết mở, có những nút thắt vẫn không được tháo gỡ hẳn, nhưng không sao, vì nó lại khiến câu chuyện trở nên thật như đời thêm, thật đến mức những trang cuối rồi chú Nghĩa còn viết vài dòng, nhắn nhủ mình chính là con Hồng - một đứa con gái trong tụi con nít ở xóm nhỏ Ba-ra-dô năm ấy làm mình suýt tưởng ...là thật. Lâu lâu đọc lại phải tấm tắc như trẻ nhỏ vừa được người lớn trong sách dạy cho mấy điều, ví như khi nhà ảo thuật gia bảo với thằng Ti "Mầy với ổng cũng gần như là đồng nghiệp rồi, tại sao mầy lại phá nghề của ổng. Làm như vậy là đâu có nghĩa khí nghề nghiệp gì. Đời người sống phải có cái tình chớ mậy. Khổng Tử có nói...nói...nói gì tao quên mẹ nó mất rồi. Đại khái là cùng nghề không được phá nồi cơm của nhau."; rồi chú Hai Ngon yêu cái nghề chiếu bóng bảo ban thằng Minh phải học cho giỏi để sau này mới làm đạo diễn được, lúc nào cũng quen miệng nói "dẫu hèn cũng thể".
Sài Gòn của những thập niên 60 hồi đó, ngay cả những đứa trẻ cũng được dạy cách yêu nước một cách rất gần gũi, như cách mẹ thằng Ti đánh anh em nó vì phát hiện ăn 'su-cu-la' của Mỹ, rồi hùng hồn bảo thà "nghèo thì cạp đất mà ăn nghe không tụi bây". Tụi nhỏ giận nhau, tị nạnh nhau, ghen ghét nhau, rồi sau đó lại đến gần nhau như chưa có khoảng cách nào. Sài Gòn của những thập niên 60 hồi đó mà khiến một đứa 9x như mình, dẫu có nhiều điều không được trải nghiệm qua nhưng vẫn thân thương quá đỗi.
Mình chắc chỉ hợp đọc sách thiếu nhi Việt Nam thôi, vì lúc nào cũng thấy gần gụi lúc nào cũng nhớ nhung - kể cả những điều mình chưa trải qua, và sợ những điều rồi sẽ mất đi dù có thấy bao lần xung quanh; được thả mình trong những câu chuyện thủa nhỏ, không phải đau đầu mệt mỏi, cái gì cũng nhẹ nhàng thân thương. Và may quá khi giữa hàng loạt sách của một tác giả quen thuộc là Nguyễn Nhật Ánh, vẫn có vài người (như trước đó là Nguyễn Ngọc Thuần, nhưng sau lại đi về mảng truyện ngắn/truyện dài về thế giới người lớn mất rồi, giờ đọc được quyển sách này của chú Nghĩa ) chịu viết truyện "dành cho thiếu nhi, nhưng người lớn đọc cũng hổng sao, mà người già đọc càng khoái", thương quá!