A review by iseefeelings
Em sẽ đến cùng cơn mưa by Takuji Ichikawa

3.0

Nhờ một bản nhạc đúng điệu hợp với quyển sách này mà cuối cùng cũng đã hoàn thành, vì vốn dĩ là mình không hợp với văn học Nhật và chắc truyện của Ichikawa Takuji là dễ đọc với mình nhất rồi.

Một phần là do tác giả mang trong người nhiều chứng bệnh nên cuộc sống khá khép nép, nhưng bù lại có rất nhiều sự tinh tế tạo nên các lớp lang đa nghĩa trong câu chuyện của ông, và mình cũng tìm thấy những điểm tương đồng của bản thân ( và thậm chí là hiểu rõ bệnh của mình hơn qua chính cách ông diễn giải về nhân vật nam chính trong truyện ).

Có vài điểm thú vị:
+ Câu chuyện về hành tinh Lưu Trữ ở trong tim con người - chừng nào còn người nghĩ đến những người đã khuất thì những người ở hành tinh ấy sẽ được sống yên bình. Giống như câu chuyện hồi đấy vẫn được nghe kể mà thêm thắt tí này tí kia, chi tiết hóa mọi thứ hơn một chút nên với mình câu chuyện như cổ tích có thật.
+ P.18: Cái biệt danh Nombre của ông lão trong truyện (Nombre = cách gọi các số thứ tự trang được đánh dưới mỗi trang tiểu thuyết). Chính ông cho rằng cách gọi đó như việc mọi người xung quanh xem ông như "quyển sách giở mãi toàn thấy giấy trắng", nhạt nhẽo và chẳng có gì. Còn mình thì bỗng nghĩ, người ta gọi thế vì ông như những con số đánh dấu trang, luôn tận tụy duy nhất vì một tác phẩm, hình ảnh ông lúc nào cũng gắn liền với công viên mà hai vợ chồng Takkun và Mio ghé ngang.
+P.23: Ý nghĩa của việc ghi chép, cho những điều xa hơn, ví như một ngày mình chẳng nhớ nổi điều gì nữa. Hẳn là nên viết thật nhiều.
+P.76: Một concept thú vị: Những người đã mất có quyền chọn số tuổi cho mình để sống ở bên kia thế giới với duy nhất một độ tuổi đấy mà thôi.
Bây giờ thì mình muốn ở mãi cái hồi hai mươi mốt tuổi.
+ Ngửi tinh dầu để giảm lo lắng -> liệu pháp cần thử nghiệm :))
+ Gấp sách lại thì thấy câu chuyện liên quan đến khái niệm mà mình gọi nôm na là 'vòng lặp thời gian', nghĩa là mọi sự về sau chính là khởi sự của những điều trước đó, và số phận đều do chính quyết định của mình tạo nên rồi cứ thế xoay vòng - vốn dĩ chính bản thân không hề muốn phá vỡ nó. Mình nhớ tới phim Arrival đã xem gần đây, nâng tầm khái niệm này lên và nới rộng nó ra thành một câu chuyện siêu hay.

Dù vậy, quyển sách này làm mình thấy có những chi tiết rõ ràng là khá giống với quyển đầu tiên mình đọc của tác giả là cuốn Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi, và mang tính cá nhân của tác giả truyền tải vào nhân vật rất nhiều (hay do đợt trước khi xem mình đọc bài phỏng vấn và biết thêm nhiều về I.T ) - điều mà mình không thích lắm vì vẫn thích sự đa dạng hơn. Tuy thế thì ông vẫn giải quyết câu chuyện rất nhẹ nhàng, cứ ngỡ như là những cảm xúc tuôn ra rồi từ từ, kiên nhẫn chắt lọc lại mà thôi.