Scan barcode
A review by iseefeelings
Mùa Hè Năm Petrus by Lê Văn Nghĩa
5.0
Tuổi học sinh là tuổi gắn liền với những kỳ thi và những tiếng thở phào." - p.20
"Thầy nói lại, có gạch đít, trường học là nơi dạy học sinh trở thành người có văn hóa. Các em nên nhớ người có tri thức chưa chắc là người có văn hóa nghe chưa." -p.28
"Chị nó thường nói con trai hôi rình con gái nó không thích, nhưng cũng đừng như chai dầu thơm biết đi, rực mùi ngay từ đàng xa như thế người ta gọi là đàn ông ngựa."=)) - p.40
*" Chữa xa nhau mà đã nhớ nhau. Nhớ nhau vì nỗi phải xa nhau. Xa nhau chỉ để cho nhau nhớ. Mà có xa nhau mới nhớ nhau." - thơ của Phan Khôi. -p.404
*"Mùa học trò là mùa thi. Mùa hè chỉ đến khi mùa thi đã qua. Với học trò mùa thi là tất cả. Hạnh phúc hay đại họa. Nước mắt và nụ cười. Những chuỗi ngày xi-nê triền miên hay là cắm đầu học ôn chờ thi lại. Những lá thư mùa thi là những lá thư chứa đựng đầy những ưu tư, lo lắng, không còn mơ theo trăng và vẩn vơ cùng mây nữa." - p.406
P.77: mông tại = hết tiền
P.37: Tàn chi quái đao = ô kê năm bờ oăn =))
P.112: bị mộng tinh sợ mù mắt nên cột dây thun cái "vòi con" "đau thấy ông bà ông vãi", ôi giồi ôi, không ngờ sách học trò viết đủ thứ chữ, kể cả chục lần "d.m" mà vẫn được xuất bản, lợi hại :))
*Nhờ trò lấy nắp chuông xe đạp của tụi nhỏ mà nhớ tới cả cái góc sân giữ xe đạp của hồi cấp 1 tưởng đã quên, dù thi thoảng vẫn len vào giấc mơ mình
*Nhiều tuyến nhân vật nhưng không bị nhầm lẫn bởi đều có câu chuyện riêng, tính cách riêng. Nhờ những nhân vật như thế làm nên cái hồn chân thật của câu chuyện hơn bao giờ hết.
*Bác Nghĩa biết nhiều từ lóng, nhất là tứ hay dùng của khu người Hoa. Từng thứ nhỏ nhặt thế càng truyền tải câu chuyện thực hơn, càng khiến mình quý bác hơn
*Chương 16 17, câu chuyện về thằng Mai càng cho thấy cái tài của người làm báo đi kể chuyện học trò, có đủ yếu tố hay ho, những mánh khóe hài hước mà có duyên hết sức.
*Thiệt muốn cười lăn cười bò với vụ đi cua ghệ bán bánh mì mà cua nhầm, rồi còn đọc thơ mỗi lần tới mua, xong lại nhờ thằng thi sĩ của lớp đi tán, cũng đáng yêu dễ sợ, giờ thì thôi chả còn ai kiểu thế hỉ :)) (p.399)
*Vừa đọc đến đoạn anh Tam Lang làm huấn luyện viên cho nhóm học sinh Petrus Ký thì vô tình thấy tin trên facebook rằng 'anh' đã qua đời, tuổi cũng đã cao. Ôi chao là buồn, thời gian như chó chạy rông ngoài đồng.
*Nhân vật khiến mình kết nối nhiều nhất, hẳn là Dũng, cây bút thơ văn và muốn được làm "chủ xưởng in", mình thấy điều đó thiệt là cool mà :)
*423 đi lạc quyên như cách học GDCD, ước chi bây giờ còn dạy tốt như thế nhỉ.
*444. 446. Fun fact về con đường Lê Duẩn giờ mới hay huhu
* một mong ước cháy bỏng của người viết cho nhạc Việt, mình thấy có tí bảo thủ, nhưng vẫn là một gợi ý rất hay: một ban nhạc thuần Việt, từ nhạc cụ tới cách phối, tới cái tên ban nhạc, giữa muôn hình vạn trạng kẻ ráng Tây hóa.( p.458)
full review
"Thầy nói lại, có gạch đít, trường học là nơi dạy học sinh trở thành người có văn hóa. Các em nên nhớ người có tri thức chưa chắc là người có văn hóa nghe chưa." -p.28
"Chị nó thường nói con trai hôi rình con gái nó không thích, nhưng cũng đừng như chai dầu thơm biết đi, rực mùi ngay từ đàng xa như thế người ta gọi là đàn ông ngựa."=)) - p.40
*" Chữa xa nhau mà đã nhớ nhau. Nhớ nhau vì nỗi phải xa nhau. Xa nhau chỉ để cho nhau nhớ. Mà có xa nhau mới nhớ nhau." - thơ của Phan Khôi. -p.404
*"Mùa học trò là mùa thi. Mùa hè chỉ đến khi mùa thi đã qua. Với học trò mùa thi là tất cả. Hạnh phúc hay đại họa. Nước mắt và nụ cười. Những chuỗi ngày xi-nê triền miên hay là cắm đầu học ôn chờ thi lại. Những lá thư mùa thi là những lá thư chứa đựng đầy những ưu tư, lo lắng, không còn mơ theo trăng và vẩn vơ cùng mây nữa." - p.406
P.77: mông tại = hết tiền
P.37: Tàn chi quái đao = ô kê năm bờ oăn =))
P.112: bị mộng tinh sợ mù mắt nên cột dây thun cái "vòi con" "đau thấy ông bà ông vãi", ôi giồi ôi, không ngờ sách học trò viết đủ thứ chữ, kể cả chục lần "d.m" mà vẫn được xuất bản, lợi hại :))
*Nhờ trò lấy nắp chuông xe đạp của tụi nhỏ mà nhớ tới cả cái góc sân giữ xe đạp của hồi cấp 1 tưởng đã quên, dù thi thoảng vẫn len vào giấc mơ mình
*Nhiều tuyến nhân vật nhưng không bị nhầm lẫn bởi đều có câu chuyện riêng, tính cách riêng. Nhờ những nhân vật như thế làm nên cái hồn chân thật của câu chuyện hơn bao giờ hết.
*Bác Nghĩa biết nhiều từ lóng, nhất là tứ hay dùng của khu người Hoa. Từng thứ nhỏ nhặt thế càng truyền tải câu chuyện thực hơn, càng khiến mình quý bác hơn
*Chương 16 17, câu chuyện về thằng Mai càng cho thấy cái tài của người làm báo đi kể chuyện học trò, có đủ yếu tố hay ho, những mánh khóe hài hước mà có duyên hết sức.
*Thiệt muốn cười lăn cười bò với vụ đi cua ghệ bán bánh mì mà cua nhầm, rồi còn đọc thơ mỗi lần tới mua, xong lại nhờ thằng thi sĩ của lớp đi tán, cũng đáng yêu dễ sợ, giờ thì thôi chả còn ai kiểu thế hỉ :)) (p.399)
*Vừa đọc đến đoạn anh Tam Lang làm huấn luyện viên cho nhóm học sinh Petrus Ký thì vô tình thấy tin trên facebook rằng 'anh' đã qua đời, tuổi cũng đã cao. Ôi chao là buồn, thời gian như chó chạy rông ngoài đồng.
*Nhân vật khiến mình kết nối nhiều nhất, hẳn là Dũng, cây bút thơ văn và muốn được làm "chủ xưởng in", mình thấy điều đó thiệt là cool mà :)
*423 đi lạc quyên như cách học GDCD, ước chi bây giờ còn dạy tốt như thế nhỉ.
*444. 446. Fun fact về con đường Lê Duẩn giờ mới hay huhu
* một mong ước cháy bỏng của người viết cho nhạc Việt, mình thấy có tí bảo thủ, nhưng vẫn là một gợi ý rất hay: một ban nhạc thuần Việt, từ nhạc cụ tới cách phối, tới cái tên ban nhạc, giữa muôn hình vạn trạng kẻ ráng Tây hóa.( p.458)
full review