A review by iseefeelings
Nỗi cô đơn của các số nguyên tố by Paolo Giordano

4.0

Đối với tôi thì Mattia và Alice vốn dĩ là những khoảng trống giữa các số nguyên tố. Những vết thương từ thuở thiếu thời khiến họ giống như những kẻ yếu đuối, mãi không có cách nào vượt qua được mà càng cứa sâu những nỗi đau cũ, biến nó thành nỗi buồn rồi nỗi cô đơn không có cách nào thoát ra. Cuối cùng, họ trở thành các số nguyên tố với nỗi cô đơn riêng mình và thấy nỗi cô đơn của mình trong nỗi cô đơn của kẻ khác nhưng không bao giờ xóa tan chúng được. Hai nhân vật này là hai nhân vật duy nhất mà lần đầu tiên xem một quyển sách, tôi đều không thích, dù vẫn đôi khi bắt gặp hình ảnh của mình trong họ. Nỗi cô đơn của họ không khiến tôi thấy xót xa hay đáng thương, bởi vì nó như là sự lựa chọn của nhân vật và chính họ, đã không còn cách nào thoát ra mà chỉ có thể chấp nhận. Chỉ có chấp nhận chúng thì mới có thể sống.
Một câu chuyện đầy ám ảnh với những cảm xúc trái ngược mà nó mang lại, thật sự rất thú vị và khó mà dùng lời để diễn tả. Có người cho rằng câu chuyện về họ có gì đấy tuyệt vọng. Nhưng đến những trang cuối cùng, tôi thấy hi vọng. Bởi có lẽ, chỉ khi cuộc đời họ càng va chạm nhau thì khoảng trống ngăn cách họ càng lớn, nên mãi mãi họ chẳng có nhau trong đời được. Và cũng sau ngần ấy nỗi đau và câu chuyện mới khiến họ nhận ra rằng điều thật sự dành cho họ là gì, và có thể sống chung với những vết xước trên cơ thể, trong tim mỗi người.
Tôi không yêu nhân vật trong truyện, nhưng yêu cái cách mà tác giả viết và điều ông đã phát hiện và gửi gắm. Cả cái cách ông đem lại vẻ đẹp cho quyển sách bằng cách dung hòa giữa toán học và văn chương. Nỗi cô đơn của các số nguyên tố hay nói đúng hơn, nỗi cô đơn của mỗi con người, dù có làm cách nào cũng không thể đập tan, do họ dựng lên, do những thứ xung quanh tác động và do nó như đã sẵn trong mỗi con người, khiến người ta đau khổ, chai sạn, tuyệt vọng nhưng cũng vì nó mới khiến người ta cảm nhận được rằng mình thật sự đang 'sống', chứ không phải tồn tại như một khúc gỗ vô hồn - nó giúp người ta chạm vào đáy vực của xúc cảm. Quyển sách còn là một sự phát hiện, một chút gì đó như đồng cảm khi con người ta càng ngày càng sống như số nguyên tố với nỗi cô đơn kéo dài vô hạn.