Scan barcode
A review by iseefeelings
Lolita by Vladimir Nabokov
Dù đọc đến hơn 70% quyển sách này, tôi mới thật sự tin rằng mình bị nó lôi cuốn (ít ra là nhiều hơn những đoạn trước) nhưng tôi vẫn không có cách nào đánh giá quyển sách này ( hay tin rằng mình có đủ khả năng để làm việc ấy ). Điều tôi ngưỡng mộ Vladimir Nabokov là ở ngôn từ kiệt xuất ( điều duy nhất kéo tôi từ trang này qua trang khác khi tôi đã muốn bỏ dở quyển sách này ), nếu không là ông, không ai có thể khiến Lolita trở thành áng văn bất hủ và những con chữ nhảy múa lung linh huyễn hoặc đến thế ( mỗi lần đọc lại là một lần đào sâu hơn, ngỡ ngàng thêm về tài năng của ông - không chỉ với tư cách một nhà văn nhả từ, mà như một ảo thuật gia về ngôn ngữ ); bên cạnh đó là việc tôi cảm giác được ông trân trọng quyển sách này trong từng trang mà Humbert Humbert dành cho Lolita của riêng ông một tình yêu trần tục; dẫu đi ngược lại mọi luân lí đời thường thì vẫn không hề bị lay chuyển.
Bên cạnh đó, tôi lại thầm mong quyển sách này đã có thể súc tích hơn, lược bỏ đi vài trang để khiến tôi chỉ vừa đủ yêu thích nó hơn là bị ngộp giữa rừng chú thích và cái mong ước được phô diễn sự am hiểu về ngôn ngữ cũng như sự chau chuốt thái quá về cách diễn đạt của khổ chủ. Tuy nhiên, cái ám ảnh toàn thể mà câu chuyện này đem lại, cũng như kể cả những chi tiết mà ở các quyển sách khác, chỉ là sự dẫn dắt khiến cho mạch truyện được mạch lạc hơn, nên thơ hơn - thì ở Lolita vẫn luôn đắt giá, vẫn luôn đẹp khi được đặt một mình, là thành công của Nabokov khi để Lolita bước vào thế giới của tôi - vì ông đã mở ra trong tôi không chỉ liên tưởng, mà những thước phim trong đầu đi theo suốt chiều dài câu chuyện, liên kết thực tại của tôi và thực tại của H.H., khiến tôi phải dành cho mỗi nhân vật một cảm xúc biến thiên theo mạch truyện ( và nhận ra, tất cả nhân vật trong quyển sách này đều không hoàn hảo, thậm chí là thô kệch, gớm ghiếc )
Tôi thật sự hay ngán ngẩm đọc những tác phẩm kinh điển, và hiếm khi đọc trọn vẹn quyển sách nào, Lolita có lẽ là ngoại lệ, và là khởi đầu cho việc tôi mong muốn tìm lại những giá trị đã tồn tại và sáng bóng hơn theo thời gian. Tôi nghĩ trước khi đọc quyển sách này, người đọc nên tự nhắc bản thân cần phải đọc một cách kiên nhẫn hơn, công tâm hơn, sâu sắc hơn, và sáng suốt hơn - hoặc đọc, chỉ vì bản thân yêu quá đỗi vẻ đẹp của ngôn từ, dù là bản gốc, hay là bản dịch tiếng việt này đây ( mà riêng tôi, đã cảm thấy hài lòng với bản dịch của Dương Tường rồi.)
.
Mượn lời tác giả ở cuối quyển sách, như là một phát hiện sau khi đọc quyển sách này ( đỉnh cao của một tác phẩm nghệ thuật vị nghệ thuật mà tôi phải công nhận ):
Bên cạnh đó, tôi lại thầm mong quyển sách này đã có thể súc tích hơn, lược bỏ đi vài trang để khiến tôi chỉ vừa đủ yêu thích nó hơn là bị ngộp giữa rừng chú thích và cái mong ước được phô diễn sự am hiểu về ngôn ngữ cũng như sự chau chuốt thái quá về cách diễn đạt của khổ chủ. Tuy nhiên, cái ám ảnh toàn thể mà câu chuyện này đem lại, cũng như kể cả những chi tiết mà ở các quyển sách khác, chỉ là sự dẫn dắt khiến cho mạch truyện được mạch lạc hơn, nên thơ hơn - thì ở Lolita vẫn luôn đắt giá, vẫn luôn đẹp khi được đặt một mình, là thành công của Nabokov khi để Lolita bước vào thế giới của tôi - vì ông đã mở ra trong tôi không chỉ liên tưởng, mà những thước phim trong đầu đi theo suốt chiều dài câu chuyện, liên kết thực tại của tôi và thực tại của H.H., khiến tôi phải dành cho mỗi nhân vật một cảm xúc biến thiên theo mạch truyện ( và nhận ra, tất cả nhân vật trong quyển sách này đều không hoàn hảo, thậm chí là thô kệch, gớm ghiếc )
Tôi thật sự hay ngán ngẩm đọc những tác phẩm kinh điển, và hiếm khi đọc trọn vẹn quyển sách nào, Lolita có lẽ là ngoại lệ, và là khởi đầu cho việc tôi mong muốn tìm lại những giá trị đã tồn tại và sáng bóng hơn theo thời gian. Tôi nghĩ trước khi đọc quyển sách này, người đọc nên tự nhắc bản thân cần phải đọc một cách kiên nhẫn hơn, công tâm hơn, sâu sắc hơn, và sáng suốt hơn - hoặc đọc, chỉ vì bản thân yêu quá đỗi vẻ đẹp của ngôn từ, dù là bản gốc, hay là bản dịch tiếng việt này đây ( mà riêng tôi, đã cảm thấy hài lòng với bản dịch của Dương Tường rồi.)
.
Mượn lời tác giả ở cuối quyển sách, như là một phát hiện sau khi đọc quyển sách này ( đỉnh cao của một tác phẩm nghệ thuật vị nghệ thuật mà tôi phải công nhận ):
"Đối với tôi, một tác phẩm hư cấu chỉ tồn tại chừng nào nó đem đến cho tôi cái mà tôi gọi thẳng ra là ân phước thẩm mĩ, có nghĩa là một cảm giác về hiện hữu được kết nối ở điểm nào đó, bằng cách nào đó, với các trạng thái hiện hữu khác ở nơi mà nghệ thuật (sự hiếu kì, lòng thương yêu, nhân hậu, trạng thái mê li ngất ngây) là chuẩn mực."