Scan barcode
iseefeelings's reviews
201 reviews
Hòn đá xanh by Jimmy Liao, Nguyễn Lệ Chi
4.0
vì đọc quyển này xong có nhiều suy nghĩ linh tinh quá nên mình viết hẳn vào blog luôn rồi ạ, có tí spoiler, và xem như thay review ở đây
The Sound of Colors: A Journey of the Imagination by Jimmy Liao
5.0
mình rất hiếm khi chịu chi tiền ra mua picturebook/ artbook mà sau khi coi dở dang quyển này đã quyết định chi tiền cho thêm 2 quyển còn lại của chú Jimmy Liao đang có ở VN. Chú làm mình càng được truyền cảm hứng để đi theo mảng picturebook hơn bao giờ.
How to Be Happy: Not a Self-Help Book. Seriously. by Iain S. Thomas
i re-read random pages several times and his words keep racing through my head, yet i'm not completely satisfied with this book, so i'll rate this one and talk more about it later.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi by Thanh Nhã, Takuji Ichikawa
4.0
**3.5/5**Mình không hi vọng nhiều về quyển sách này vì đó giờ mình không thích đọc mấy quyển sách tình cảm chậm rãi cho lắm, và lựa quyển này vì một lí do cá nhân thôi. Nhưng mình dần bị cuốn hút vào mạch câu chuyện, và sự bi thương trong cốt truyện đi với sự ôn hòa trong giọng văn xoa dịu trái tim u uất của mình. Quyển sách này có chi tiết mình rất quý là so sánh giữa đời người và chó, tạo cho mình một góc nhìn mới. Ngoài ra, câu chuyện này mang theo những câu hỏi và nỗi lo vô hình của bản thân,dù không hẳn đã tìm được câu trả lời, nhưng đã mang đến hi vọng. Một quyển sách thê lương mang đến niềm hi vọng. Phải nói thêm là trải dài quyển sách, nhớ đến tác giả Ichikawa Takuji, rồi nhân vật - bỗng thấy tâm hồn của một con người im ắng, tách xa với sự hỗn độn của thế giới như ông, thật đẹp với những chiêm nghiệm vẫn còn đủ sức truyền niềm tin yêu đến những người khác như thế.
P/s, Mình cũng đặc biệt thích bản dịch này.
P/s, Mình cũng đặc biệt thích bản dịch này.
Ngồi Khóc Trên Cây by Nguyễn Nhật Ánh
4.0
Lúc nào mình cũng ghen tỵ với tuổi thơ của những nhân vật trong sách của chú Ánh. Đôi khi bắt gặp những trò chơi trong tuổi thơ mình ở trang sách, đôi khi bắt gặp cả những mong nhớ về một tuổi thơ chưa bao giờ có được.
Những truyện dài mới của chú, truyện nào nói về tình yêu lứa đôi cũng trong sáng, dễ thương nhưng cũng thiết tha vô cùng. Quyển này cũng vậy, nhất là ở những trang giữa, tim cứ như thắt lại theo nỗi đau của nhân vật *dù cuối cùng cũng là một kết thúc đẹp và lúc nào gấp sách lại cũng tiếc nuối...*
Ban đầu mình đã định không mua sách vì thật sự giá sách bỗng dưng lên cao ngất ngưởng, quá choáng :( cơ mà sau đó thấy sách cũng dày, phản ánh cũng tốt và có dư dả hơn chút nên mới rút tiền mua ;_; Cơ mà nếu những cuốn sau mà giá kiểu trên trời thế nữa thì chắc phải suy nghĩ lại...
Thích nhất là minh họa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tượng, chân chất và giản dị như câu chuyện của NNA gửi gắm.
Những truyện dài mới của chú, truyện nào nói về tình yêu lứa đôi cũng trong sáng, dễ thương nhưng cũng thiết tha vô cùng. Quyển này cũng vậy, nhất là ở những trang giữa, tim cứ như thắt lại theo nỗi đau của nhân vật *dù cuối cùng cũng là một kết thúc đẹp và lúc nào gấp sách lại cũng tiếc nuối...*
Ban đầu mình đã định không mua sách vì thật sự giá sách bỗng dưng lên cao ngất ngưởng, quá choáng :( cơ mà sau đó thấy sách cũng dày, phản ánh cũng tốt và có dư dả hơn chút nên mới rút tiền mua ;_; Cơ mà nếu những cuốn sau mà giá kiểu trên trời thế nữa thì chắc phải suy nghĩ lại...
Thích nhất là minh họa của họa sĩ Đỗ Hoàng Tượng, chân chất và giản dị như câu chuyện của NNA gửi gắm.
Tôi Nói Gì Khi Nói Về Chạy Bộ by Haruki Murakami
4.0
Quyển sách này mình mua khi đang cần có động lực để chạy, và đến khi không thể chạy nữa vẫn thấy nó quý vì giúp mình có câu trả lời cho vài điều mình đã luôn tự hỏi bản thân suốt thời gian trước và thay đổi suy nghĩ của mình về việc chạy bộ, cũng như cách nhìn nhận về thể thao. Mình có viết ở blog mấy thứ có liên quan tới quyển này, mang tính cá nhân chứ khó mà coi là một review. Một quyển sách đem tới động lực và thay đổi nhận thức thì hẳn là đáng để cho 4 sao, một sao bỏ đó là tại được viết lâu rồi, hổng biết giờ ra sao hông nghe cập nhật gì :P
The Secret Lives of Princesses by Philippe Lechermeier
hàng mượn nên đọc có tí vội vã ở nửa sau của quyển này.
hi vọng lại được cầm trên tay và đọc chữ xem tranh tỉ mỉ hơn nữa
hi vọng lại được cầm trên tay và đọc chữ xem tranh tỉ mỉ hơn nữa
Lolita by Vladimir Nabokov
Dù đọc đến hơn 70% quyển sách này, tôi mới thật sự tin rằng mình bị nó lôi cuốn (ít ra là nhiều hơn những đoạn trước) nhưng tôi vẫn không có cách nào đánh giá quyển sách này ( hay tin rằng mình có đủ khả năng để làm việc ấy ). Điều tôi ngưỡng mộ Vladimir Nabokov là ở ngôn từ kiệt xuất ( điều duy nhất kéo tôi từ trang này qua trang khác khi tôi đã muốn bỏ dở quyển sách này ), nếu không là ông, không ai có thể khiến Lolita trở thành áng văn bất hủ và những con chữ nhảy múa lung linh huyễn hoặc đến thế ( mỗi lần đọc lại là một lần đào sâu hơn, ngỡ ngàng thêm về tài năng của ông - không chỉ với tư cách một nhà văn nhả từ, mà như một ảo thuật gia về ngôn ngữ ); bên cạnh đó là việc tôi cảm giác được ông trân trọng quyển sách này trong từng trang mà Humbert Humbert dành cho Lolita của riêng ông một tình yêu trần tục; dẫu đi ngược lại mọi luân lí đời thường thì vẫn không hề bị lay chuyển.
Bên cạnh đó, tôi lại thầm mong quyển sách này đã có thể súc tích hơn, lược bỏ đi vài trang để khiến tôi chỉ vừa đủ yêu thích nó hơn là bị ngộp giữa rừng chú thích và cái mong ước được phô diễn sự am hiểu về ngôn ngữ cũng như sự chau chuốt thái quá về cách diễn đạt của khổ chủ. Tuy nhiên, cái ám ảnh toàn thể mà câu chuyện này đem lại, cũng như kể cả những chi tiết mà ở các quyển sách khác, chỉ là sự dẫn dắt khiến cho mạch truyện được mạch lạc hơn, nên thơ hơn - thì ở Lolita vẫn luôn đắt giá, vẫn luôn đẹp khi được đặt một mình, là thành công của Nabokov khi để Lolita bước vào thế giới của tôi - vì ông đã mở ra trong tôi không chỉ liên tưởng, mà những thước phim trong đầu đi theo suốt chiều dài câu chuyện, liên kết thực tại của tôi và thực tại của H.H., khiến tôi phải dành cho mỗi nhân vật một cảm xúc biến thiên theo mạch truyện ( và nhận ra, tất cả nhân vật trong quyển sách này đều không hoàn hảo, thậm chí là thô kệch, gớm ghiếc )
Tôi thật sự hay ngán ngẩm đọc những tác phẩm kinh điển, và hiếm khi đọc trọn vẹn quyển sách nào, Lolita có lẽ là ngoại lệ, và là khởi đầu cho việc tôi mong muốn tìm lại những giá trị đã tồn tại và sáng bóng hơn theo thời gian. Tôi nghĩ trước khi đọc quyển sách này, người đọc nên tự nhắc bản thân cần phải đọc một cách kiên nhẫn hơn, công tâm hơn, sâu sắc hơn, và sáng suốt hơn - hoặc đọc, chỉ vì bản thân yêu quá đỗi vẻ đẹp của ngôn từ, dù là bản gốc, hay là bản dịch tiếng việt này đây ( mà riêng tôi, đã cảm thấy hài lòng với bản dịch của Dương Tường rồi.)
.
Mượn lời tác giả ở cuối quyển sách, như là một phát hiện sau khi đọc quyển sách này ( đỉnh cao của một tác phẩm nghệ thuật vị nghệ thuật mà tôi phải công nhận ):
Bên cạnh đó, tôi lại thầm mong quyển sách này đã có thể súc tích hơn, lược bỏ đi vài trang để khiến tôi chỉ vừa đủ yêu thích nó hơn là bị ngộp giữa rừng chú thích và cái mong ước được phô diễn sự am hiểu về ngôn ngữ cũng như sự chau chuốt thái quá về cách diễn đạt của khổ chủ. Tuy nhiên, cái ám ảnh toàn thể mà câu chuyện này đem lại, cũng như kể cả những chi tiết mà ở các quyển sách khác, chỉ là sự dẫn dắt khiến cho mạch truyện được mạch lạc hơn, nên thơ hơn - thì ở Lolita vẫn luôn đắt giá, vẫn luôn đẹp khi được đặt một mình, là thành công của Nabokov khi để Lolita bước vào thế giới của tôi - vì ông đã mở ra trong tôi không chỉ liên tưởng, mà những thước phim trong đầu đi theo suốt chiều dài câu chuyện, liên kết thực tại của tôi và thực tại của H.H., khiến tôi phải dành cho mỗi nhân vật một cảm xúc biến thiên theo mạch truyện ( và nhận ra, tất cả nhân vật trong quyển sách này đều không hoàn hảo, thậm chí là thô kệch, gớm ghiếc )
Tôi thật sự hay ngán ngẩm đọc những tác phẩm kinh điển, và hiếm khi đọc trọn vẹn quyển sách nào, Lolita có lẽ là ngoại lệ, và là khởi đầu cho việc tôi mong muốn tìm lại những giá trị đã tồn tại và sáng bóng hơn theo thời gian. Tôi nghĩ trước khi đọc quyển sách này, người đọc nên tự nhắc bản thân cần phải đọc một cách kiên nhẫn hơn, công tâm hơn, sâu sắc hơn, và sáng suốt hơn - hoặc đọc, chỉ vì bản thân yêu quá đỗi vẻ đẹp của ngôn từ, dù là bản gốc, hay là bản dịch tiếng việt này đây ( mà riêng tôi, đã cảm thấy hài lòng với bản dịch của Dương Tường rồi.)
.
Mượn lời tác giả ở cuối quyển sách, như là một phát hiện sau khi đọc quyển sách này ( đỉnh cao của một tác phẩm nghệ thuật vị nghệ thuật mà tôi phải công nhận ):
"Đối với tôi, một tác phẩm hư cấu chỉ tồn tại chừng nào nó đem đến cho tôi cái mà tôi gọi thẳng ra là ân phước thẩm mĩ, có nghĩa là một cảm giác về hiện hữu được kết nối ở điểm nào đó, bằng cách nào đó, với các trạng thái hiện hữu khác ở nơi mà nghệ thuật (sự hiếu kì, lòng thương yêu, nhân hậu, trạng thái mê li ngất ngây) là chuẩn mực."
Em sẽ đến cùng cơn mưa by Takuji Ichikawa
3.0
Nhờ một bản nhạc đúng điệu hợp với quyển sách này mà cuối cùng cũng đã hoàn thành, vì vốn dĩ là mình không hợp với văn học Nhật và chắc truyện của Ichikawa Takuji là dễ đọc với mình nhất rồi.
Một phần là do tác giả mang trong người nhiều chứng bệnh nên cuộc sống khá khép nép, nhưng bù lại có rất nhiều sự tinh tế tạo nên các lớp lang đa nghĩa trong câu chuyện của ông, và mình cũng tìm thấy những điểm tương đồng của bản thân ( và thậm chí là hiểu rõ bệnh của mình hơn qua chính cách ông diễn giải về nhân vật nam chính trong truyện ).
Có vài điểm thú vị:
+ Câu chuyện về hành tinh Lưu Trữ ở trong tim con người - chừng nào còn người nghĩ đến những người đã khuất thì những người ở hành tinh ấy sẽ được sống yên bình. Giống như câu chuyện hồi đấy vẫn được nghe kể mà thêm thắt tí này tí kia, chi tiết hóa mọi thứ hơn một chút nên với mình câu chuyện như cổ tích có thật.
+ P.18: Cái biệt danh Nombre của ông lão trong truyện (Nombre = cách gọi các số thứ tự trang được đánh dưới mỗi trang tiểu thuyết). Chính ông cho rằng cách gọi đó như việc mọi người xung quanh xem ông như "quyển sách giở mãi toàn thấy giấy trắng", nhạt nhẽo và chẳng có gì. Còn mình thì bỗng nghĩ, người ta gọi thế vì ông như những con số đánh dấu trang, luôn tận tụy duy nhất vì một tác phẩm, hình ảnh ông lúc nào cũng gắn liền với công viên mà hai vợ chồng Takkun và Mio ghé ngang.
+P.23: Ý nghĩa của việc ghi chép, cho những điều xa hơn, ví như một ngày mình chẳng nhớ nổi điều gì nữa. Hẳn là nên viết thật nhiều.
+P.76: Một concept thú vị: Những người đã mất có quyền chọn số tuổi cho mình để sống ở bên kia thế giới với duy nhất một độ tuổi đấy mà thôi.
Bây giờ thì mình muốn ở mãi cái hồi hai mươi mốt tuổi.
+ Ngửi tinh dầu để giảm lo lắng -> liệu pháp cần thử nghiệm :))
+ Gấp sách lại thì thấy câu chuyện liên quan đến khái niệm mà mình gọi nôm na là 'vòng lặp thời gian', nghĩa là mọi sự về sau chính là khởi sự của những điều trước đó, và số phận đều do chính quyết định của mình tạo nên rồi cứ thế xoay vòng - vốn dĩ chính bản thân không hề muốn phá vỡ nó. Mình nhớ tới phim Arrival đã xem gần đây, nâng tầm khái niệm này lên và nới rộng nó ra thành một câu chuyện siêu hay.
Dù vậy, quyển sách này làm mình thấy có những chi tiết rõ ràng là khá giống với quyển đầu tiên mình đọc của tác giả là cuốn Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi, và mang tính cá nhân của tác giả truyền tải vào nhân vật rất nhiều (hay do đợt trước khi xem mình đọc bài phỏng vấn và biết thêm nhiều về I.T ) - điều mà mình không thích lắm vì vẫn thích sự đa dạng hơn. Tuy thế thì ông vẫn giải quyết câu chuyện rất nhẹ nhàng, cứ ngỡ như là những cảm xúc tuôn ra rồi từ từ, kiên nhẫn chắt lọc lại mà thôi.
Một phần là do tác giả mang trong người nhiều chứng bệnh nên cuộc sống khá khép nép, nhưng bù lại có rất nhiều sự tinh tế tạo nên các lớp lang đa nghĩa trong câu chuyện của ông, và mình cũng tìm thấy những điểm tương đồng của bản thân ( và thậm chí là hiểu rõ bệnh của mình hơn qua chính cách ông diễn giải về nhân vật nam chính trong truyện ).
Có vài điểm thú vị:
+ Câu chuyện về hành tinh Lưu Trữ ở trong tim con người - chừng nào còn người nghĩ đến những người đã khuất thì những người ở hành tinh ấy sẽ được sống yên bình. Giống như câu chuyện hồi đấy vẫn được nghe kể mà thêm thắt tí này tí kia, chi tiết hóa mọi thứ hơn một chút nên với mình câu chuyện như cổ tích có thật.
+ P.18: Cái biệt danh Nombre của ông lão trong truyện (Nombre = cách gọi các số thứ tự trang được đánh dưới mỗi trang tiểu thuyết). Chính ông cho rằng cách gọi đó như việc mọi người xung quanh xem ông như "quyển sách giở mãi toàn thấy giấy trắng", nhạt nhẽo và chẳng có gì. Còn mình thì bỗng nghĩ, người ta gọi thế vì ông như những con số đánh dấu trang, luôn tận tụy duy nhất vì một tác phẩm, hình ảnh ông lúc nào cũng gắn liền với công viên mà hai vợ chồng Takkun và Mio ghé ngang.
+P.23: Ý nghĩa của việc ghi chép, cho những điều xa hơn, ví như một ngày mình chẳng nhớ nổi điều gì nữa. Hẳn là nên viết thật nhiều.
+P.76: Một concept thú vị: Những người đã mất có quyền chọn số tuổi cho mình để sống ở bên kia thế giới với duy nhất một độ tuổi đấy mà thôi.
Bây giờ thì mình muốn ở mãi cái hồi hai mươi mốt tuổi.
+ Ngửi tinh dầu để giảm lo lắng -> liệu pháp cần thử nghiệm :))
+ Gấp sách lại thì thấy câu chuyện liên quan đến khái niệm mà mình gọi nôm na là 'vòng lặp thời gian', nghĩa là mọi sự về sau chính là khởi sự của những điều trước đó, và số phận đều do chính quyết định của mình tạo nên rồi cứ thế xoay vòng - vốn dĩ chính bản thân không hề muốn phá vỡ nó. Mình nhớ tới phim Arrival đã xem gần đây, nâng tầm khái niệm này lên và nới rộng nó ra thành một câu chuyện siêu hay.
Dù vậy, quyển sách này làm mình thấy có những chi tiết rõ ràng là khá giống với quyển đầu tiên mình đọc của tác giả là cuốn Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi, và mang tính cá nhân của tác giả truyền tải vào nhân vật rất nhiều (hay do đợt trước khi xem mình đọc bài phỏng vấn và biết thêm nhiều về I.T ) - điều mà mình không thích lắm vì vẫn thích sự đa dạng hơn. Tuy thế thì ông vẫn giải quyết câu chuyện rất nhẹ nhàng, cứ ngỡ như là những cảm xúc tuôn ra rồi từ từ, kiên nhẫn chắt lọc lại mà thôi.